Kỳ 2: Trò hề "trục quỷ"
“Thái tử Hoàng Vũ”, dọa người phụ nữ này rằng, “con quỷ” không chỉ cưỡng hiếp cô gái tên Mai, mà “con quỷ” dâm tặc này còn cưỡng hiếp nhiều linh hồn. Cứ mỗi vụ cưỡng hiếp, “linh hồn nữ” lại đẻ ra một “quỷ dâm con”.
Nghe “cậu Vụ” nói thế, cô gái sờ xuống bụng mình, vẻ mặt lo sợ hỏi: “Thế nó ngủ với người trần có mang bầu không ạ?”. “Cậu Vũ” bình thản đe dọa: “Thầy không trục nó ra, nó cưỡng hiếp con đến khi có bầu đấy”.
Lời dọa của “thầy” khiến cô gái có đầu óc không bình thường này sợ xanh mặt, luôn miệng vái sống “thầy”, nhờ “thầy” vừa tìm cách trục “con quỷ”, vừa tìm cách giúp… tránh thai, chứ chưa chồng mà chửa thì mất mặt lắm.
Sau khi tra hỏi, tìm hiểu kỹ lưỡng về “con quỷ” quái gở, mà cả hai con người bất bình thường này tưởng tượng ra, thì “cậu Hoàng Vũ” yêu cầu cô gái tên Mai ngồi khoanh chân, nhắm mắt, chắp tay trước ngực.
Là người đã chứng kiến nhiều cuộc “áp vong”, “quỷ ám”, nên tôi biết rằng, cô gái này bắt đầu rơi vào trạng thái vô thức. Cái vô thức quỷ ám bắt đầu xâm chiếm tâm hồn cô, vẽ ra đủ thứ quỷ quái, biến cơ thể cô thành một con quỷ.
“Thầy Năm Hậu” châm liền lúc 3 điếu thuốc, kẹp vào ngón trỏ và ngón giữa, rồi đưa lên miệng, rít một hơi dài, khiến cả 3 điếu thuốc đỏ rực.
“Cậu” thả khói cả đường mũi lẫn đường miệng rất điệu nghệ. Khói như đám mây, cuộn tròn phả vào mặt cô gái tên Mai đang lắc lư trước mặt.
Mấy người rì rầm: “Cậu về đấy. Cậu nghiện thuốc lắm. Đã hút là phải 3 điếu một lúc mới đủ phê”. Tôi thấy tức cười với niềm tin của những người có mặt ở đó.
Cách đây 5.000 năm, mảnh đất Sài Gòn đô hội này có lẽ vẫn là mặt biển, các dân tộc còn ở trên núi, trong hang, cởi trần, đóng khố, Thái tử Hoàng Vũ gì đó lấy đâu ra thuốc mà nghiện như thế. Nếu Thái tử Hoàng Vũ là người trên trời, thì chẳng lẽ nhà trời cũng sản xuất được thuốc lá?
Rít vài hơi, thì cả 3 điếu thuốc cháy đến tận đầu lọc. “Thầy” Năm Hậu dập thuốc vào chiếc gạt tàn để cạnh. “Thầy” chắp tay niệm A Di Đà Phật, rồi xoa đầu Mai, xoa dần xuống gáy, miệng liên tục “xuỵt xuỵt” như thể truyền năng lượng, như thể phóng chưởng trong phim Hồng Kông.
Cô gái tên Mai co rúm lại. Mai biến thành người hoàn toàn khác. Mắt trợn ngược, lè lưỡi lòng thòng, rồi cười khanh khách. “Thầy” thả Mai ra, vung cả hai tay, phóng chưởng chiu chíu.
Cứ mỗi tiếng “xuỵt, xuỵt”, hai tay “thầy” lại chọc vào khắp các bộ phận trên cơ thể Mai. “Con quỷ” mắt long sòng sọc, hét lên sợ hãi: “Con xin bà…à…à. Bà ơi cứu con với”. “Cậu Vũ” vẫn luôn miệng “xuỵt xuỵt”, tay phóng chưởng khắp nơi. “Con quỷ” sợ hãi, miệng há to tướng, kêu ố ố, rồi gằm ghè bảo: “Quỷ là ta, ta là quỷ?”.
“Cậu Vũ” quát lớn: “Dám xưng ta với tao à?”. Vừa chửi con quỷ, vừa ra sức phóng chưởng. “Con quỷ” lại hét lên vẻ đau đớn: “Con biết lỗi rồi, con xin thầy”. Sau đó, “con quỷ” này một câu thầy, một tiếng thầy và xưng là con, không dám xưng hô trịch thượng nữa.
Tiếp sau đó, là những cuộc trao đổi, chửi mắng nhau rất kỳ quái giữa “cậu Vũ” và “con quỷ” ác dâm. Theo lời “con quỷ” này, thì nó rất ghét cô gái tên Mai. Lý do nó đưa ra là mỗi khi sờ đùi, đều bị Mai phản kháng bằng cánh đấm, tát, véo vào đùi, làm nó đau đớn. Rồi mỗi khi “con quỷ dâm” này trèo lên người Mai, đều bị Mai đẩy cho ngã chỏng chơ.
Thế nhưng, “thầy” hỏi ghét thân xác ấy, mà sao cứ nhập vào cưỡng hiếp, thì nó lại hì hì cười, kêu không hiểu vì sao. “Thầy” dọa trục nó ra khỏi cơ thể Mai, thì nó sợ, nhưng “thầy” dọa bắt nó lấy Mai làm vợ, thì nó càng hãi. Cuộc trò chuyện giữa “con quỷ” và “người giời” chả khác gì chuyện của hai kẻ tâm thần.
Trò chuyện, thuyết phục mãi “con quỷ” không chịu ra, “cậu Vũ” đột ngột vồ cái gương soi trước mặt Mai và hét lớn: “Ta sẽ dùng kính chiếu yêu để giết ngươi. Ngươi hãy nhìn khuôn mặt ngươi trong gương đi”.
Một tay giơ gương trước mặt Mai, vừa quay tròn, vừa kéo ra xa lại ấn vào sát mặt, một tay không ngừng phóng chưởng chiu chíu. Mai co người sợ hãi, lăn lộn, vò đầu bứt tóc như thể đau đớn không chịu nổi.
Thế nhưng, kính chiếu yêu cũng chả trục được con quỷ ra khỏi người Mai. Điên tiết, “cậu Vũ” hô lớn: “Hỡi thiên binh vạn tướng, hãy xông vào đánh chết nó cho ta, móc đầu nó ra”. Vừa nói, “thầy” vừa đẩy tay từ ngoài về phía Mai, như thể hai bàn tay ấy dồn thiên binh vạn tướng xông vào đánh quỷ. Mấy người ngồi xung quanh rỉ tai rằng, “thầy” vừa gọi thiên binh vạn tướng từ trên trời xuống đánh nhau với “con quỷ”.
Thế nhưng, thiên binh vạn tướng cũng chả ăn thua gì. “Con quỷ” rú lên đau đớn một lúc thì lại cười khanh khách. Cáu tiết không chịu nổi, “thầy” kêu người vật ngửa Mai ra, phóng chưởng loạn xị ngậu. Hai ngón tay liên tục chọc vào miệng Mai hét lớn: “Mẹ nhà mày. Tao sẽ phóng chưởng đốt miệng mày cho hết cái tính lẻo mép ngoan cố”.
Bị phóng chưởng nhiều quá, “con quỷ” hét toáng: “Được rồi, đi thì đi. Mụ già ác ôn”. Điên tiết vì “con quỷ” bố láo, “thầy” Năm Hậu chửi bới loạn xạ: “Mày là đồ mất dạy, đồ lưu manh. Mày ở dương gian muôn kiếp chỉ làm bốc vác, chết làm yêu tinh”.
Rồi Năm Hậu dựng Mai dậy, lấy chai rượu để bên cạnh, tu một ngụm to, bất thình lình phun thẳng vào mặt Mai. “Con quỷ” không vừa, cũng phóng chưởng chiu chíu về phía Năm Hậu.
Dùng biện pháp mạnh không được, “cậu Vũ” quay sang nịnh nọt, nhẹ nhàng với “quỷ”: “Ta phải vất vả từ trời xuống đây để cứu chúng sanh, sao con lại giết chúng sanh như thế. Người âm kẻ dương không thể lấy nhau, không thể yêu thương nhau được. Cái xác này đã tìm đến đây nhờ thầy là hữu duyên với thầy.
Con biết vào mạng in-tơ-nét chứ? Ta trục quỷ nổi tiếng cả nước, được đưa đầy lên mạng. Cái xác này ác nhân, ác đức thì sẽ không có duyên gặp được thầy. Gặp được thầy tức là có đức, có duyên, mà sao con lại hại người có đức. Những kẻ vô duyên, không gặp được thầy, thì con hại chúng thế nào cũng được. Giờ con ra khỏi xác đi, thầy cho con ăn uống đàng hoàng. Không chịu ra, thầy sẽ bắt con phải ăn cục phân người…”.
Khuyên răn một hồi, “thầy” đọc bài thơ dài dằng dặc: “Chuông vàng vang tiếng xá năng/ Các con ơi ráng mà tu luyện cùng nhau bước lên thuyền/ Tu thì phải ráng cần chuyên...”. Mắng, chửi, phóng chưởng, đe dọa, nịnh nọt, “con quỷ” vẫn chẳng chịu ra. Mệt quá, “thầy” quay sang trị bệnh cho người khác. “Thầy” bảo: “Mỗi ngày đánh cho nó một trận, nó yếu dần rồi sẽ chết. Giờ nó yếu lắm rồi. Mai kia đến ta đánh tiếp”.
Người mẹ của Mai nãy giờ ngồi bó gối, liên tục vái lạy “thầy” Hậu, rồi nước mắt ngắn dài thương con cảm ơn “thầy” rối rít. Bà đặt tờ 500 ngàn vào chiếc đĩa nhỏ ngay cạnh Năm Hậu.
“Người giời” nhìn tờ tiền xanh, tỏ vẻ hài lòng, rồi điềm nhiên nhặt tiền bỏ vào chiếc hộp gỗ đặt phía sau lưng. Năm Hậu đổ cả số tàn thuốc ở lọ gạt tàn vào đồng tiền mệnh giá 1 ngàn đồng, gói lại, đưa cho mẹ chị Mai, dặn hòa với nước cho Mai uống dần.
Theo bà ta, lúc hút thuốc, bà ta đã truyền năng lượng vào tàn thuốc. Người mẹ già cảm ơn rối rít, xốc nách cô con gái đưa xuống tầng trệt. Không biết “cuộc chiến” giữa “người giời” với “con quỷ” dâm tặc kia bao giờ mới kết thúc. Tội nghiệp cho những con người có đầu óc mụ mị, bị Năm Hậu bày trò nhố nhăng lừa đảo.
Theo lịch đã hẹn, hôm đó là ngày thực hiện việc trục quỷ, nên những bệnh nhân đến gặp “người giời” đều bị “quỷ ám”.
Năm Hậu gọi một người phụ nữ tầm 40 tuổi, khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi đang ngồi trước mặt bà ta. Người phụ nữ này vừa trình bày, có một con quỷ ám hại, thì bà ta cướp lời: “Nhìn con là ta biết bị quỷ ám hại. Con quỷ này 77 tuổi rồi, có 4 cái răng nanh, nhìn khiếp lắm. Nó nhập vào con, nên mặt mày mới thâm tím bầm dập thế này chứ”.
Người phụ nữ cãi: “Không phải do con quỷ đâu ạ. Chồng con ghen tuông với quỷ, nên đánh đập con suốt. Nó toàn nhằm mặt con mà đấm mà tát thôi”. Năm Hậu lèo lái: “Cái con mẹ này, cứ cãi. Vết nào do chồng đánh, vết nào cho con quỷ hại ta lại không biết à”.
Rồi người phụ nữ này kể những câu chuyện mà người tỉnh táo, hiểu hiết đều thấy rõ ràng là biểu hiện của người bị tâm thần nặng.
Theo chị ta, “con quỷ” này mặc đồ trắng, rất đẹp trai, nhưng nó sống dưới nước, nên khi nhập vào người, thì toàn thân chị lạnh toát. Con quỷ này ám hại khiến chị ngày một suy nhược!
Sau khi người phụ nữ này kể những câu chuyện của người hoang tưởng, thì “người giời” Năm Hậu bắt đầu công cuộc “trục quỷ”. Chưởng phóng chiu chíu, rượu ngậm trong miệng phun phì phì, rồi sau đó là các màn chọc ngón tay, tát nổ đom đóm mắt, vò đầu…
Sau một chặp “trục quỷ”, “con quỷ” 4 răng nanh dâm tặc vẫn chẳng chịu ra. Sau khi đặt lễ 500 ngàn, “người giời” hẹn hôm khác, người phụ nữ này lại phải đến trục “quỷ” tiếp…
Còn tiếp…
“Thái tử Hoàng Vũ”, dọa người phụ nữ này rằng, “con quỷ” không chỉ cưỡng hiếp cô gái tên Mai, mà “con quỷ” dâm tặc này còn cưỡng hiếp nhiều linh hồn. Cứ mỗi vụ cưỡng hiếp, “linh hồn nữ” lại đẻ ra một “quỷ dâm con”.
Nghe “cậu Vụ” nói thế, cô gái sờ xuống bụng mình, vẻ mặt lo sợ hỏi: “Thế nó ngủ với người trần có mang bầu không ạ?”. “Cậu Vũ” bình thản đe dọa: “Thầy không trục nó ra, nó cưỡng hiếp con đến khi có bầu đấy”.
Lời dọa của “thầy” khiến cô gái có đầu óc không bình thường này sợ xanh mặt, luôn miệng vái sống “thầy”, nhờ “thầy” vừa tìm cách trục “con quỷ”, vừa tìm cách giúp… tránh thai, chứ chưa chồng mà chửa thì mất mặt lắm.
Sau khi tra hỏi, tìm hiểu kỹ lưỡng về “con quỷ” quái gở, mà cả hai con người bất bình thường này tưởng tượng ra, thì “cậu Hoàng Vũ” yêu cầu cô gái tên Mai ngồi khoanh chân, nhắm mắt, chắp tay trước ngực.
Ngôi nhà này cửa đóng im ỉm, với tấm biển "cho thuê nhà" treo ở ngoài để bịt mắt cơ quan chức năng |
“Thầy Năm Hậu” châm liền lúc 3 điếu thuốc, kẹp vào ngón trỏ và ngón giữa, rồi đưa lên miệng, rít một hơi dài, khiến cả 3 điếu thuốc đỏ rực.
“Cậu” thả khói cả đường mũi lẫn đường miệng rất điệu nghệ. Khói như đám mây, cuộn tròn phả vào mặt cô gái tên Mai đang lắc lư trước mặt.
Mấy người rì rầm: “Cậu về đấy. Cậu nghiện thuốc lắm. Đã hút là phải 3 điếu một lúc mới đủ phê”. Tôi thấy tức cười với niềm tin của những người có mặt ở đó.
Cách đây 5.000 năm, mảnh đất Sài Gòn đô hội này có lẽ vẫn là mặt biển, các dân tộc còn ở trên núi, trong hang, cởi trần, đóng khố, Thái tử Hoàng Vũ gì đó lấy đâu ra thuốc mà nghiện như thế. Nếu Thái tử Hoàng Vũ là người trên trời, thì chẳng lẽ nhà trời cũng sản xuất được thuốc lá?
Rít vài hơi, thì cả 3 điếu thuốc cháy đến tận đầu lọc. “Thầy” Năm Hậu dập thuốc vào chiếc gạt tàn để cạnh. “Thầy” chắp tay niệm A Di Đà Phật, rồi xoa đầu Mai, xoa dần xuống gáy, miệng liên tục “xuỵt xuỵt” như thể truyền năng lượng, như thể phóng chưởng trong phim Hồng Kông.
"Người giời" Năm Hậu |
Cứ mỗi tiếng “xuỵt, xuỵt”, hai tay “thầy” lại chọc vào khắp các bộ phận trên cơ thể Mai. “Con quỷ” mắt long sòng sọc, hét lên sợ hãi: “Con xin bà…à…à. Bà ơi cứu con với”. “Cậu Vũ” vẫn luôn miệng “xuỵt xuỵt”, tay phóng chưởng khắp nơi. “Con quỷ” sợ hãi, miệng há to tướng, kêu ố ố, rồi gằm ghè bảo: “Quỷ là ta, ta là quỷ?”.
“Cậu Vũ” quát lớn: “Dám xưng ta với tao à?”. Vừa chửi con quỷ, vừa ra sức phóng chưởng. “Con quỷ” lại hét lên vẻ đau đớn: “Con biết lỗi rồi, con xin thầy”. Sau đó, “con quỷ” này một câu thầy, một tiếng thầy và xưng là con, không dám xưng hô trịch thượng nữa.
Tiếp sau đó, là những cuộc trao đổi, chửi mắng nhau rất kỳ quái giữa “cậu Vũ” và “con quỷ” ác dâm. Theo lời “con quỷ” này, thì nó rất ghét cô gái tên Mai. Lý do nó đưa ra là mỗi khi sờ đùi, đều bị Mai phản kháng bằng cánh đấm, tát, véo vào đùi, làm nó đau đớn. Rồi mỗi khi “con quỷ dâm” này trèo lên người Mai, đều bị Mai đẩy cho ngã chỏng chơ.
"Người giời" Năm Hậu đang "trục quỷ" |
Trò chuyện, thuyết phục mãi “con quỷ” không chịu ra, “cậu Vũ” đột ngột vồ cái gương soi trước mặt Mai và hét lớn: “Ta sẽ dùng kính chiếu yêu để giết ngươi. Ngươi hãy nhìn khuôn mặt ngươi trong gương đi”.
Một tay giơ gương trước mặt Mai, vừa quay tròn, vừa kéo ra xa lại ấn vào sát mặt, một tay không ngừng phóng chưởng chiu chíu. Mai co người sợ hãi, lăn lộn, vò đầu bứt tóc như thể đau đớn không chịu nổi.
Thế nhưng, kính chiếu yêu cũng chả trục được con quỷ ra khỏi người Mai. Điên tiết, “cậu Vũ” hô lớn: “Hỡi thiên binh vạn tướng, hãy xông vào đánh chết nó cho ta, móc đầu nó ra”. Vừa nói, “thầy” vừa đẩy tay từ ngoài về phía Mai, như thể hai bàn tay ấy dồn thiên binh vạn tướng xông vào đánh quỷ. Mấy người ngồi xung quanh rỉ tai rằng, “thầy” vừa gọi thiên binh vạn tướng từ trên trời xuống đánh nhau với “con quỷ”.
Một "bệnh nhân" đau đớn khi bị "trục quỷ" |
Bị phóng chưởng nhiều quá, “con quỷ” hét toáng: “Được rồi, đi thì đi. Mụ già ác ôn”. Điên tiết vì “con quỷ” bố láo, “thầy” Năm Hậu chửi bới loạn xạ: “Mày là đồ mất dạy, đồ lưu manh. Mày ở dương gian muôn kiếp chỉ làm bốc vác, chết làm yêu tinh”.
Rồi Năm Hậu dựng Mai dậy, lấy chai rượu để bên cạnh, tu một ngụm to, bất thình lình phun thẳng vào mặt Mai. “Con quỷ” không vừa, cũng phóng chưởng chiu chíu về phía Năm Hậu.
Dùng biện pháp mạnh không được, “cậu Vũ” quay sang nịnh nọt, nhẹ nhàng với “quỷ”: “Ta phải vất vả từ trời xuống đây để cứu chúng sanh, sao con lại giết chúng sanh như thế. Người âm kẻ dương không thể lấy nhau, không thể yêu thương nhau được. Cái xác này đã tìm đến đây nhờ thầy là hữu duyên với thầy.
"Người giời" Năm Hậu luôn đe dọa quỷ ám với tất cả mọi người |
Khuyên răn một hồi, “thầy” đọc bài thơ dài dằng dặc: “Chuông vàng vang tiếng xá năng/ Các con ơi ráng mà tu luyện cùng nhau bước lên thuyền/ Tu thì phải ráng cần chuyên...”. Mắng, chửi, phóng chưởng, đe dọa, nịnh nọt, “con quỷ” vẫn chẳng chịu ra. Mệt quá, “thầy” quay sang trị bệnh cho người khác. “Thầy” bảo: “Mỗi ngày đánh cho nó một trận, nó yếu dần rồi sẽ chết. Giờ nó yếu lắm rồi. Mai kia đến ta đánh tiếp”.
Người mẹ của Mai nãy giờ ngồi bó gối, liên tục vái lạy “thầy” Hậu, rồi nước mắt ngắn dài thương con cảm ơn “thầy” rối rít. Bà đặt tờ 500 ngàn vào chiếc đĩa nhỏ ngay cạnh Năm Hậu.
“Người giời” nhìn tờ tiền xanh, tỏ vẻ hài lòng, rồi điềm nhiên nhặt tiền bỏ vào chiếc hộp gỗ đặt phía sau lưng. Năm Hậu đổ cả số tàn thuốc ở lọ gạt tàn vào đồng tiền mệnh giá 1 ngàn đồng, gói lại, đưa cho mẹ chị Mai, dặn hòa với nước cho Mai uống dần.
Hình ảnh "người giời" Năm Hậu "trục quỷ" từ nhiều năm trước |
Theo lịch đã hẹn, hôm đó là ngày thực hiện việc trục quỷ, nên những bệnh nhân đến gặp “người giời” đều bị “quỷ ám”.
Năm Hậu gọi một người phụ nữ tầm 40 tuổi, khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi đang ngồi trước mặt bà ta. Người phụ nữ này vừa trình bày, có một con quỷ ám hại, thì bà ta cướp lời: “Nhìn con là ta biết bị quỷ ám hại. Con quỷ này 77 tuổi rồi, có 4 cái răng nanh, nhìn khiếp lắm. Nó nhập vào con, nên mặt mày mới thâm tím bầm dập thế này chứ”.
Người phụ nữ cãi: “Không phải do con quỷ đâu ạ. Chồng con ghen tuông với quỷ, nên đánh đập con suốt. Nó toàn nhằm mặt con mà đấm mà tát thôi”. Năm Hậu lèo lái: “Cái con mẹ này, cứ cãi. Vết nào do chồng đánh, vết nào cho con quỷ hại ta lại không biết à”.
Rồi người phụ nữ này kể những câu chuyện mà người tỉnh táo, hiểu hiết đều thấy rõ ràng là biểu hiện của người bị tâm thần nặng.
Theo chị ta, “con quỷ” này mặc đồ trắng, rất đẹp trai, nhưng nó sống dưới nước, nên khi nhập vào người, thì toàn thân chị lạnh toát. Con quỷ này ám hại khiến chị ngày một suy nhược!
Sau khi người phụ nữ này kể những câu chuyện của người hoang tưởng, thì “người giời” Năm Hậu bắt đầu công cuộc “trục quỷ”. Chưởng phóng chiu chíu, rượu ngậm trong miệng phun phì phì, rồi sau đó là các màn chọc ngón tay, tát nổ đom đóm mắt, vò đầu…
Sau một chặp “trục quỷ”, “con quỷ” 4 răng nanh dâm tặc vẫn chẳng chịu ra. Sau khi đặt lễ 500 ngàn, “người giời” hẹn hôm khác, người phụ nữ này lại phải đến trục “quỷ” tiếp…
Còn tiếp…
theo VTC