Thế nào là tu đúng, tu sai ?

Tu hiểu đơn giản là sửa đổi bản thân.

Tu phải bao gồm Tu Tâm, Tu Tính.

Tu tâm chính là nâng cao nhận thức và hiểu biết về thế giới tâm linh hay thường gọi là giác ngộ tâm linh. Tin có Trời Phật - Nhân Quả, đức tin thuần khiết không có ô tạp, không vụ lợi và không có bất cứ điều kiện trao đổi nào hết. Tự tin, tự nguyện làm theo điều mà mình tin tưởng, điều mình cảm nhận được sự đúng đắn mà không thể có tác động nào khiến ta lay chuyển tư tưởng và mục đích.


Tu tính là hoàn thiện bản thân dựa trên những nguyên tắc cuộc sống, quy luật của muôn đời. Những đạo lý bắt buộc phải tuân theo như đạo làm người, đạo làm cha, đạo làm mẹ, đạo vợ chồng, đạo làm con, đạo thầy trò, ...Biết nghe điều hay, làm điều phải, tránh sự sa ngã trong dục vọng, khiêm tốn học hỏi, dẹp bỏ kiêu căng, nóng nảy... Người tu thì luôn nhận thức rằng đời là bể khổ nên khi mới sinh ra đã phải cất tiếng khóc để chào đời (chưa thấy có ai cười khi mới sinh ra cả!), rằng cuộc sống này chỉ là khởi điểm cho một hành trình dài kiếp sau. Cái ta đã, đang và sẽ đón nhận chính là kết quả việc ta được trả nghiệp kiếp trước. Điều đó giúp ta tìm hiểu để khắc phục, sửa chữa, đền bù những hậu quả lớn nhỏ của tiền kiếp mà ta vốn đã gây ra. Biết được rằng cái gì xảy ra cũng phải có nguyên nhân của nó, tìm hiểu và tháo gỡ hay an phận và thuận theo hay cay cú tìm mọi cách đáp trả? Muốn biết cách làm thì phải chịu khó học hỏi. "Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học", rồi dần dần thông hiểu, hiểu rồi thì không kêu ca, phàn nàn, đau khổ, trầm uất,...

Như vậy đó chính là tu. Người tu như thế thì chẳng cần phải nhất định theo một tôn giáo nào cả cũng vẫn đắc đạo. Trong cuộc sống luôn được người đời kính nể, tôn trọng, tin tưởng.

Nghe thì tưởng đơn giản, nhưng thực hành nó thì không có dễ chút nào.

Bây giờ người người hô hào theo phật pháp, lớn tiếng nói rằng tu phải thế này, thế nọ, học thì ít nói thì lắm mà chữ giác ngộ vẫn còn xa lắc xa lơ. Đúng là buồn cười !

Phúc Tâm Pháp Sư

Post Labels