Ngày ngày lên các trang về Đạo Mẫu thấy người người bị bắt ra hầu, nhà nhà bị bắt ra hầu... Hỏi tại sao nhiều thế thì được trả lời rằng: Thời đại âm thịnh dương suy.
Nhưng chả thấy mấy ai nói đến tu tập ra sao, tu khẩu, tu đời ra sao để giải căn, giải nghiệp, mà chỉ thấy khuyên nhau đi lễ, đi đội bát nhang, đi làm phả độ gia tiên, đi làm di cung hoán số, đi mở đồng trình phủ... Không lẽ không cần tu tập mà chỉ cần đốt vàng mã, chỉ cần làm lễ kêu cầu, chỉ cần ra sập hầu là được...
Một cái huyện con con cả chục thầy xem bói, cả trăm đồng thầy, cả ngàn thanh đồng. Đầy rẫy các quan, các chầu, các chúa giáng trần... Canh đàn nổi lên khắp nơi, các ngài cõi trên nguyên bận chạy show đi chứng lễ, các vị đã mệt...
Thế mà các thanh đồng vẫn khổ...
Buồn đời lắm.
Tôi là người đã từng vì sợ khổ mà ra hầu. Và dám chắc trong số nhiều người ở đây cũng sợ khổ mà ra hầu. Tôi đã từng hơi chống chếnh một tí là chạy ngay đi xem bói, là chạy ngay đi nhờ thầy soi. Thầy bảo làm lễ gì, đốt mã gì tôi ngoan ngoãn làm ngay. Tôi tin rằng mình nhất tâm hầu ngài như thế rồi ngài sẽ cho lộc, mà quên mất mình phải làm gì để kiếm việc làm, làm gì, kinh doanh gì cho ra tiền. Cuối cùng tiền mất, tật mang, khổ thì vẫn khổ, thậm chí khổ hơn, bởi có đồng nào đội nón theo thầy ra đi tất cả. Khi nghiệm ra mình ngu dốt, có muốn kinh doanh cũng không còn vốn.
Tôi cũng đã từng tin rằng ra hầu rồi, ngài còn thử thách: Người đời dè bỉu, cha mẹ oán trách, chồng con eo sèo, chủ nợ ầm ĩ.... Tôi phớt lờ tất cả và âm thầm nhẫn nhịn mà vượt qua. Tôi hy vọng, mình thành tâm, rồi Ngài sẽ lại cho mình lộc.
Nhưng cuối cùng còn lại hai bàn tay trắng và sự nguyền rủa của gia đình, bạn bè.
Khi tôi chỉ còn hai bàn tay trắng mới ngộ ra rằng: Các vị thánh rất công bằng, không thiên vị, không có chuyện rằng cứ đốt vàng mã, cứ lễ to, cứ mỗi năm hai vấn hầu ngài mà ngài cho lộc, cho tài. Con người có số, cuộc đời lúc thịnh, lúc suy, lúc thuận lợi, lúc gian nan... chớ vội vàng mà nghĩ rằng thánh hành bởi mình có căn. Cuộc đời có phúc, có nghiệp theo luật nhân quả bạn ạ. Hãy tu tập, tu khẩu, tu đời, làm việc thiện thì nghiệp sẽ tiêu tan và phúc lộc rồi tự đến. Tín ngưỡng có nghĩa tín cũng phải có ngưỡng. Nếu tín đi quá ngưỡng, trở thành mê tín dị đoan mà rơi vào vòng u mê. Khi u mê bạn có thể mất tất cả cuộc đời, sự nghiệp, chồng con.
Chỉ khi trắng tay, tôi mới ngộ ra rằng: Không có ông thánh nào bắt ta phải lao đầu vào lễ, vào hầu, vào lễ bái. Cứ tu tâm cho tốt, hãy làm tròn bổn phận có hiếu với cha mẹ, quan tâm đến chồng con, lo hương khói gia đình, chăm chỉ làm ăn. Làm được điều đó, chúng ta đã làm tròn nghĩa vụ của con nhà thánh rồi đó, đâu cứ phải lo hầu, lo lễ. Đừng bao giờ nghĩ rằng, hầu hạ nhà ngài thì ngài cho lộc, cho tài, cho hạnh phúc. Chính vì sự tham lam, ngộ nhận này, bao thanh đồng đã phải sa vào túng quẫn, nợ nần, con xa, chồng bỏ...
Tôi đang chứng kiến cả một thế hệ đua nhau ra đồng bằng sính lễ và vàng mã. Sau mỗi lần trả nghiệp như thế lại tiếp tục rủ nhau ăn thịt chó và đàn đúm trai gái với nhau trên đường đi lễ bái yết các ngài. Có đến 90% không chịu tu mà chỉ muốn hầu cho được lộc, cho bớt khổ, cho được làm con ông nọ bà kia để nhà nào phúc ấy.
Tôi khẳng định rằng bước vào ngôi nhà tâm linh của Mẫu không như mơ đâu.
Suốt ngày lên các trang Đạo Mẫu, thấy người ta căn số thì mình cũng dở dở điên điên nghĩ ngay mình là con nhà ngài... Lên đền, lên chùa tủi tủi một tí là nghĩ ngay đến mình con của Mẫu, rồi tự huyễn hoặc rằng chúa ảnh bóng...
Xã hội gì đâu mà gặp toàn con nhang đệ tử. Cứ một năm, hai vấn hầu, tiền không có phải giật gấu vá vai, vay chỗ nọ, giật chỗ kia, giấu chồng, giấu con theo thầy nọ thầy kia, không khéo thì sớm hay muộn chồng bỏ, con cái xa lánh... Bởi Mẫu là mẹ chỉ mong cho con tốt, gia đình hòa thuận, có ngân có xuyến để nuôi chồng, nuôi con chứ không phải Mẫu, Thánh bắt chúng ta có đồng nào là lên sập đồng, là cúng lễ. Nếu thánh mẫu là cha mẹ thì không bao giờ có chuyện cha mẹ bắt con phải nộp tiền để hầu thì mới nhận là con; nếu con không chịu hầu, hay không còn tiền để hầu thì bắt bỏ chồng bỏ con, cho tan nát công việc kinh doanh. Thánh là cha, là mẹ thì không thể có chuyện dọa như thế. Có chăng đó chỉ là miệng lưỡi kẻ phàm trần mượn lời thánh để dọa mà thôi. Vậy, các bạn hãy tỉn táo với lời thánh dọa.
Ngày xưa, cũng vì bị dọa mà tôi ra hầu. Giờ nghĩ lại, bỏ ra vài chục triệu để hầu ngài; khoác lên mình chiếc áo khua đao múa kiếm tung tiền mà quên mất mình là ai.. không cần biết phép tắc đúng hay chưa, mà cứ thế hầu, cứ thế múa. Để rồi cuộc đời trôi đi cứ khổ, cứ lận đận long đong, không chịu trách mình mà lại trách thầy, trách thánh. Nay mới ngộ rằng tại mình.
Tôi nghĩ lại 1 điều rằng ĐỨC NĂNG THẮNG SỐ. Chứ không phải vì đốt vàng mã, vì kêu cầu, vì lên sập mà nghiệp tiêu tan.
Căn số thật sự thì dám đứng ra chịu đựng bất cứ hình phạt nào thiên nhiên mang tới. Dù điên dù dại thì cũng phải đối diện. Trả hết tội thì phước mới lâu bền. Đời phải dám đối diện với TỘI để được PHƯỚC ( thậm chí cả đời ko hết).
Ngày hôm nay của các bạn là nước mắt thì một phần là lỗi của mình kém tài. Và chỉ nên nghĩ một phần nào đó do số phận. Nhỏ không học hành lớn lên ngu dốt đi đốt vàng đốt mã, đi kêu cầu, đi lên sập để xin tài, xin lộc. Mất tiền, họa đến thì cố mà chịu...
Thời đại gì mà cả đám đông xem hầu 10 người thì 10 người căn số để ông Bảy ném hèo gẫy cả răng. Vì túm tụm trong số ấy, thì ném không dính thằng này thì cũng dính thằng kia. Chắc mẩm mình con nhà thánh vì thầy đang ngự giá quan. Tôi nghĩ lại thì không phải các quan ném, mà các thầy ném... Ném mà có nhiều con nhang thì tội gì thầy không ném.
Tôi chỉ khâm phục những thầy mà hướng cho người khổ tu tập. Giải nghiệp mà không hề ngã giá. Để cho các con nhang tự nhiên như bông hoa đến kỳ sẽ nở... Nhưng tiếc rằng đời này người thầy như thế hiếm lắm, như mò kim đáy bể.
Thế nên, bạn nên suy nghĩ kỹ trước khi theo thầy và đắn đo thật nhiều trước lời thầy phán. Vì rất nhiều thầy trong số khoác áo quan đi chấm đồng cũng đang ảo tưởng, nghĩ mình là quan thật nên chấm đồng và phán láo lếu.. đập bàn ra oai.
Phải tỉnh táo để biết rằng mình chắc chắn đã được các ngài để mắt tới chưa.
Tại sao nhiều người bỏ bê con cái, bỏ bê công việc đi hầu đồng. Nhiều người chửi cha chửi mẹ đôm đốp cũng con nhà thánh. Rất nhiều người không hề có đạo đức cũng bước chân lên sập.
Không phải thánh chấm đâu. Mà vì tiền vì danh người ta đưa nhau lên.
Còn những người trẻ đang mệt mỏi, và đang tìm vận may giữa cuộc đời âm âm dương dương hãy suy nghĩ. Đốt vàng mã, đi kêu cầu, lên sập hầu không phải chỉ có thế mà có thể xin tài, xin lộc được đâu. Một điều chắc chắn là bỏ tiền ra làm lễ thì dễ nhưng để theo được thầy là cả một vấn đề nan giải cực kỳ các bạn nhé.
Cũng rất may cho tôi, tôi còn có phúc. Tôi đã gặp được một cụ thầy đồng còn sót lại từ thời đồng cổ. Có cụ giảng giải, hướng dẫn nên giờ đây, tôi đã tránh xa được những lo sợ, những u muội, những ảo tưởng của một thanh đồng u mê. Cuộc sống của tôi đã đổi khác. Vì thế, tôi có vài lời tâm tình chia sẻ với các bạn có cùng cảnh ngộ như tôi.
Chúc các bạn, luôn tin ở mình để tu cho đúng đường, đúng đạo kẻo sa vào u mê như tôi một thời đã qua.